Cửa tiệm nhỏ nằm trong con hẻm ở quận 8, ban đầu chỉ là một căn phòng thuê tạm, không bảng hiệu rực rỡ, không cửa kính sáng choang. Ấy thế mà từ nơi ấy, bao chiếc áo phông mang nét cá tính riêng của từng người đã ra đời, vượt qua phố xá, len lỏi vào từng khoảnh khắc đời thường – từ ngày họp lớp, chuyến đi chơi nhóm đến cả lễ cưới đơn sơ giữa những người trẻ.
Chủ tiệm là Tú – một anh chàng từng học thiết kế nhưng lại bén duyên với nghề in áo một cách bất ngờ. “Lúc đầu chỉ in thử mấy chiếc tặng bạn bè, ai ngờ… mấy chiếc áo đó lại được mọi người hỏi tới hỏi lui,” Tú kể, vừa cười vừa lật mớ áo đang chờ phơi mực. Những hình in ban đầu còn lệch, có khi mờ nhòe hoặc lem mực, nhưng mỗi lần như thế, Tú lại ngồi cả đêm mày mò chỉnh sửa, in lại, thử lại – lần này ngay ngắn hơn, rõ nét hơn.
Câu chuyện bắt đầu từ một chiếc áo trơn
Tú vẫn nhớ chiếc áo đầu tiên mà cậu in không phải cho ai xa lạ, mà là tặng mẹ. Một chiếc áo trắng, in hình đôi tay nắm nhau với dòng chữ “Mẹ là nhà”. Đơn giản thôi, nhưng khi mẹ cậu mặc vào, mỉm cười và nói: “Áo ấm ghê, không phải vì vải mà vì… chữ này nè con,” thì Tú hiểu – in áo không chỉ là công việc, mà là cách kể chuyện.
Từ đó, mỗi chiếc áo mà Tú nhận in đều được anh hỏi kỹ: “Mình in áo này cho dịp gì vậy anh/chị?”, “Có muốn ghi gì đặc biệt không?”, “Có màu nào gợi nhắc điều gì không?” Đôi khi, người ta đến chỉ để in vài dòng ngắn ngủi, nhưng có khi là cả một câu chuyện dài về người bạn thân đã xa, về chú mèo tên Bơ đã ở bên họ 5 năm, hay về lời cầu hôn được in thẳng lên ngực áo để… tạo bất ngờ trong bữa tiệc nhỏ.
Xem thêm công viêc xuất khẩu lao động đài loan tại vinh phuc
Ở đây, mực in cũng biết lắng nghe
Máy móc thì có thể giống nhau, kỹ thuật thì có thể học được, nhưng cảm xúc thì không ai giống ai. Điều khiến công việc in áo phông của Tú trở nên khác biệt chính là cách anh chăm chút từng lớp mực như thể đang vẽ lại một phần ký ức của ai đó. Có những đêm gần giao hàng gấp, Tú vẫn một mình kiểm tra từng chiếc áo, sờ từng đường chỉ, đảm bảo mực in không bong tróc, hình ảnh không lệch, màu sắc không sai lệch so với mong muốn ban đầu.
“Mình đâu chỉ đang in lên áo. Mình đang giúp người ta giữ lại một điều gì đó họ thấy quan trọng,” Tú bảo thế, rồi đưa cho tôi xem chiếc áo vừa in xong cho một nhóm sinh viên y khoa. Trên áo là hình trái tim giải phẫu cách điệu, đi kèm dòng chữ “Bắt đầu từ nhịp đập đầu tiên”. Một câu ngắn ngủi mà chạm đến tim.
Lặng lẽ mà không hề nhỏ bé
Trong khi ngoài kia có hàng ngàn chiếc áo được sản xuất công nghiệp mỗi ngày, thì ở căn phòng nhỏ ấy, từng chiếc áo vẫn được in bằng tay, kiểm tra bằng mắt, và hoàn thiện bằng cả sự kiên nhẫn. Dù công nghệ có tiến xa đến đâu, thì với Tú, mỗi chiếc áo vẫn cần mang một phần con người trong đó – từ người mặc đến người in.
Không có sự hối hả ở đây, chỉ có tiếng máy in chạy đều, tiếng quạt thổi khô mực, và tiếng nhạc nhẹ vang lên mỗi khi đêm xuống. Giống như người nghệ sĩ đang làm việc sau hậu trường, Tú không cần ánh đèn sân khấu. Anh chỉ cần nhìn thấy một ai đó mặc chiếc áo mình in ra, cười một cái rất thật – vậy là đủ.
Xem thêm công viêc xuất khẩu lao động tại Thanh Hoá
Có lẽ, giữa thế giới ồn ào của những thứ được sản xuất hàng loạt, những chiếc áo in từ tiệm nhỏ của Tú như một lời thì thầm: mỗi con người là duy nhất, và vì thế, những gì họ mặc cũng có quyền kể một câu chuyện riêng biệt – một câu chuyện được dệt nên từ mực, từ vải và từ chính những nhịp tim âm thầm phía sau.